Thứ Bảy, 9 tháng 7, 2016

KHOẢNG KHẮC CUỘC SỐNG HÃY LƯU GIỮ..


Hồi xưa, mình ao ước có một cái máy ảnh, để lưu giữ những hình ảnh trong cuộc sống. Vì cuộc sống là một hành trình của thời gian, cứ trôi đi mà không quay lại được, nên dẫu khoảnh khắc có đẹp đến mấy thì nó cũng không thể nào tồn tại mãi mãi.

Có lẽ chẳng phải riêng mình khát khao lưu giữ những khoảnh khắc, nhiều người khác cũng vậy. Đôi khi chúng ta còn cố tình tạo ra khoảnh khắc, nên mỗi khi máy ảnh lia tới, người ta lại cười thật tươi, thậm chí cố chen lấn nhau để có mặt trong khung hình.

Những lúc nhìn thấy cảnh xô bồ vậy, mình lại đứng ngoài. Nhìn…

Đến lúc có máy ảnh rồi, mới nhận ra máy ảnh không thể ghi nhận những hình ảnh đẹp bằng đôi mắt mình nhìn thấy. (Hay là tại máy ảnh của mình không đủ xịn?) Máy ảnh có thể lưu lại khung cảnh, nhưng lại không thể ghi lại cảm xúc của chính mình trước khoảnh khắc đó.


Có một hôm nào đó, ngồi giở lại những tấm ảnh, mình lại cảm thấy rất hạnh phúc. Những khoảnh khắc ấy chợt tái hiện trong tâm trí mình, sống động với âm thanh, hình ảnh, và cả những xúc cảm của mình lúc đó. Có một tuần, trong đầu mình cứ chạy đi chạy lại một hình ảnh của bạn thân, mình lại nhớ quãng đời đó của mình ghê gớm.Có những khi đi trên đường, mình lại bất chợt nhớ lại hình ảnh một người cha chở 2 con đi vào một khúc quanh, và có 2 bàn tay nhỏ xíu vẫy vẫy xin đường. Mình lại nhớ hình ảnh ông ngoại ôm mấy đứa cháu hay là lúc ông ngồi đọc sách… nhớ những buổi trời mưa ấm áp… nhớ hình ảnh mâm cơm nóng có cả nhà cung ăn. Mình lại nhớ lúc bạn và mình ngồi ăn bánh tráng trộn ở công viên…

Nằm trên sàn, mình chợt nghĩ, cuộc đời của mỗi con người chắc cũng giống như một cuốn sách, hay một bộ phim, là tập hợp của rất nhiều những khoảnh khắc. Khoảnh khắc không bao giờ chỉ là hình ảnh vô hồn, nó luôn đi kèm những cảm xúc vui, buồn, thiết tha, mãnh liệt… Nếu người ta đi qua một chặng đường, cứ sống làng nhàng mà chẳng có hình ảnh nào đọng lại trong đầu, thì quãng thời gian ấy sẽ trôi qua không dấu tích. Nghĩa là ta mất đi một đoạn trong cuộc đời mình.

Thấy thích thú với cái ý tưởng mình trở thành một người đi sưu tầm những khoảnh khắc của cuộc đời. Và ghi nó lại không chỉ bằng máy ảnh, không chỉ bằng hình ảnh trong tâm trí mình, mà bằng cả những dòng chữ này. Mai kia, 80 tuổi, có thể lôi nhật ký ra và kể cho con cháu rằng: Ngày xưa ông đã từng làm nhiều chuyện thú vị lắm nhé… Khu vườn của ông  bà thế này nè… Người yêu đầu tiên của ông dễ thương thế này nè… ông có rất nhiều người bạn hay ho…

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ